logo text
Thêm vào thư viện
logo
logo-text

Tải xuống cuốn sách này trong ứng dụng

7. Giả vờ tranh đấu

Mọi ánh mắt trong đại điện bấy giờ không hẹn mà cùng đổ về phía của Yên Ngôn. Tất cả đều không ngờ Yên Ngôn sẽ phát ra câu này, bởi lẽ bọn họ vốn đinh ninh rằng, Nguyên Ninh và Yên Ngôn là đôi chị em kết nghĩa vô cùng thân thiết.
Giữa lúc bọn họ còn đang nghi hoặc, bên tai đã nghe thanh âm lạnh lùng của Nguyên Ninh: "Xem như cô cũng biết thân biết phận, hiểu rõ cái hư danh kết nghĩa kia không thể tùy tiện nhận bừa được. Có lẽ là vì mấy hôm nay đêm nào cũng có mưa, cho nên cái lạnh sương sớm đã giúp cô phần nào tỉnh ngộ. Giả sử như cô không biết xấu hổ, thân mang lỗi lầm nhưng tiếp tục ngoan cố bắt quàng làm họ với ta, vậy thì sẽ khiến cho mẹ của cô - cũng chính là con gái nuôi của ông nội ta cảm thấy nhục nhã lắm!"
Yên Ngôn nghe đến đây thì liếc mắt về phía của Nguyên Ninh, bản thân chỉ kịp phát ra một tiếng "Cô...", sau đó vì nóng giận quá mà ho khan không ngừng. Quý phi thấy thế thì liền chau mày nghĩ ngợi một lát, sau đó nàng lộ ra nét cười ở đuôi miệng: "Quả thực mấy hôm nay có rất nhiều sương, vậy nên sức khoẻ của Tĩnh Huệ dường như không được tốt cho lắm..."
Thời gian tĩnh lặng trôi qua, giữa lúc mọi người còn đang ngạc nhiên trước màn đấu khẩu của Yên Ngôn và Nguyên Ninh, chỉ nghe Nguyên phi từ từ nhẹ giọng: "Tiết trời đã chuyển sang mùa hạ, thời điểm này chính là lúc người ta dễ sinh bệnh nhất. Thời gian qua Tĩnh Huệ đã ăn năn hối lỗi, vậy nên bắt đầu từ ngày mai, nàng không cần phải đến cung Nghênh Xuân sớm như thế!"
Mày ngài khẽ chau, Thục phi nghe đến đó liền cong môi đáp: "Trong cung vốn dĩ có quy củ phép tắc, nếu Nguyên phi dễ dàng bỏ qua lỗi lầm của Tĩnh Huệ, ngày sau ắt sẽ có kẻ noi theo mà tự ý làm càn!"
Quý phi liền thong thả đáp: "Thật ra hình phạt đâu nhất thiết phải là thức sớm thỉnh an, hơn nữa phong hàn lại là bệnh truyền nhiễm. Có câu "Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ", nếu Tĩnh Huệ vì chịu sương lạnh mà ngã bệnh, sức khỏe của những người khác trong cung cũng sẽ bị ảnh hưởng. Càng nhiều người mắc bệnh, chuyện này không những sẽ đến tai Quan gia, mà còn đến cả tai của Thái hậu điện hạ! Thục phi nghĩ mình có gánh nổi không?"
Thục phi nghe đến đó thì giương mi mắt định phản bác, ai ngờ đã nghe Nguyên phi cất tiếng trước: "Quý phi nói rất đúng! Hình phạt không nhất thiết phải là thức sớm thỉnh an. Bổn cung biết chữ của Tĩnh Huệ rất đẹp. Sắp đến là đêm rằm cầu an, hay là nàng hãy viết bốn mươi chín bản kinh Thủy Sám*, sau đó đem đến chùa Cảnh Linh, xem như đã bày tỏ lòng thành!"
*kinh Thủy Sám là bộ kinh dùng để sám hối, ví như lấy nước sạch rửa bỏ mọi dơ bẩn của bản thân mình.
Thục phi nghe Nguyên phi nói thế thì cười lạnh: "Tĩnh Huệ có tài viết chữ à? Thế mà bổn cung trước giờ không biết!"
Quý phi cong môi ngạo mạn cười: "Thục phi đang nói đùa ư? Đến Cẩm Tú bên cạnh bổn cung còn có thể nhận ra điều này, vậy mà cô lại nói là mình không biết ư?"
Thục phi bị Quý phi đem ra so sánh với cận tỳ, đương lúc tức giận thì đã nghe Cẩm Tú nhanh miệng nói: "Chữ của Tĩnh Huệ Phu nhân vừa dứt khoát vừa mềm mại, chẳng khác nào tuyết mai hứng gió giữa trời đông. Cứ nhìn bài thơ trên chiếc quạt của Tĩnh Huệ Phu nhân là biết. Chữ viết ở đó uyển chuyển mà gai góc, ẩn trong nét thanh tao là sự cương lãnh."
Mọi người ở đó phút chốc đều nhìn về phía chiếc quạt trong tay Yên Ngôn, chỉ thấy bút pháp ở đó như loan bay phượng múa, so với lời của Cẩm Tú còn tuyệt diệu hơn nhiều. Chợt nghe Thục phi lạnh giọng cười cợt: "Nô tỳ ngu xuẩn, vậy mà dám tự cho là mình thông minh. Làm sao ngươi có thể chắc chắn đây là chữ của cô ta, mà không phải là một thi sĩ nào đó đề lên?"
Mắt phượng lộ nét cười, Quý phi theo đó mà mỉm cười nhìn Cẩm Tú, ý bảo nàng ta cứ việc nói tiếp. Cẩm Tú được Quý phi cho phép, liền mạnh miệng đáp lời: "Dạ thưa Thục phi điện hạ, số quạt mà năm nay viện Thượng phục đem đến đều trơn nhẵn. Nếu không phải Tĩnh Huệ Phu nhân tự mình viết chữ, bài thơ kia sẽ không xuất hiện ở đó!"
Thục phi nghe đến đây thì mới lượn mắt liếc nhìn chiếc quạt của Lệ Uyển và mấy Phu nhân bên cạnh. Chỉ thấy các nàng ta cúi đầu sờ vào chiếc quạt trơn nhẵn trong tay, cố giấu đi sự giản dị của chúng.
Nhìn lại chiếc quạt bằng vải lĩnh thêu hoa sặc sỡ của mình, Thục phi không khỏi có chút đắc ý: "Quan gia thường xuyên thưởng đồ quý cho bổn cung. Mấy thứ đồ mà viện Thượng phục đem đến này, bổn cung trước giờ không để tâm đến. Có điều đám Nữ quan ở viện Thượng phục đúng là to gan. Trước giờ phi tần trong cung vẫn luôn sử dụng quạt xếp làm từ lụa, nan quạt cũng được làm từ ngà voi hoặc mai đồi mồi. Thế mà năm nay bọn chúng lại dùng loại quạt giấy nan gỗ rẻ tiền này phân phát cho lục cung, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Thục phi nói đến đó thì liếc nhìn Hạ Thuỷ. Bởi lẽ dù mang danh nghĩa quản lý lục cung, thế nhưng Thục phi chỉ nắm đại cương công việc ở lục thượng. Chi tiết công việc ở đó như thế nào, trước giờ vẫn do Hạ Thuỷ tự mình lo liệu. Lúc này bị Thục phi liếc mắt trách móc, Hạ Thuỷ chỉ dám âm thầm nhìn về phía Nguyên phi.
Nguyên phi bắt gặp ánh mắt của nàng ta, bản thân dường như sực nhớ ra chuyện gì, cho nên liền khẩn trương cất tiếng: "Đức thánh thượng và Thái hậu điện hạ đã hồi cung, vậy nên trước đó cung Thánh Từ và Vạn Thọ đã được sửa san. Bổn cung muốn góp một ít tiền ở hậu cung vào chi phí này, cho nên đã sai người ở viện Thượng khố cắt giảm chi tiêu. Bây giờ bổn cung mới sực nhớ bản thân vẫn chưa nói với Thục phi chuyện này, đúng thật là quá sơ ý!"
Lệ Uyển nghe Nguyên phi nói thế, bản thân liền thay Thục phi tán dương nàng ta: "Nguyên phi điện hạ quá lời rồi! Chúng thiếp là phi tử của Quan gia, nhất định cũng phải tỏ lòng hiếu kính với Thái thượng hoàng và Thái hậu điện hạ. Tất cả cũng là nhờ Nguyên phi điện hạ thánh minh, đã lo nghĩ thay cho chúng thiếp!"
Đám Phu nhân và Ngự nữ còn lại nghe Lệ Uyển nói xong câu đó, không hẹn mà đồng thanh tiếp lời: "Nguyên phi điện hạ thánh minh vô cùng!"
Nhận thấy khi nãy Thục phi liếc nhìn Hạ Thủy vì bản thân không rõ chuyện ở lục thượng, cho nên Nguyên phi liên nghĩ ngợi đôi lát, cuối cùng nàng nhẹ giọng nói: "Như mọi người đã biết, lục thượng là sáu viện chăm lo hầu hạ trên dưới cho hậu cung, bao gồm Thượng khố, Thượng nghi, Thượng phục, Thượng trân, Thượng yến và Thượng thiện, tương ứng với việc coi giữ tiền bạc, lễ nghi, y phục, trang sức, yến tiệc và ăn uống cho chúng phi tần. Vốn dĩ quyền quản lý lục thượng chỉ do một mình Thục phi đảm trách, nhưng mà vì em không giỏi tính toán, cho nên bổn cung mới thay em quản lý viện Thượng khố. Tuy không cần để tâm đến việc quản lý chi tiêu ở hậu cung, nhưng mà số lượng công việc cần phải lo toan cho năm viện còn lại cũng không hề nhỏ. Trong cung hiện giờ còn có Quý phi, hay là Thục phi em hãy san sẻ bớt năm viện còn lại..."

Bình Luận Sách (718)

  • avatar
    Tú Lan

    hay

    15h

      0
  • avatar
    Trúc Thanh

    hay lắm

    2d

      1
  • avatar
    Hà My

    Hay lắm

    4d

      1
  • Xem tất cả

Các chương liên quan

Chương mới nhất