logo text
Add to Library
logo
logo-text

Download this book within the app

3. Nhành mai thanh khiết

Lúc kiệu hoa của Nguyên Ninh đến kinh sư cũng là lúc tà dương trải dài trên nền gạch. Chữ "hôn" trong "hôn lễ" nghĩa là hoàng hôn. Bởi vì từ xa xưa đến giờ, thời khắc hoàng hôn chính là giờ lành để cử hành hôn lễ.
Kinh thành nổi tiếng bởi sự tấp nập của các con sông. Vậy nên lúc này không chỉ có người dân ở hai bên đường, mà còn trên khắp thuyền bè dưới sông, ai ai cũng hiếu kỳ đưa mắt nhìn về phía kiệu hoa, mong chờ được nhìn thấy gương mặt của giai nhân đang tiến vào Hoàng Thành.
Đoàn kiệu cứ thế mà lướt qua đám đông. Lúc này đã không còn nghe thấy tiếng xì xầm của người dân hiếu kỳ, đổi lại là tiếng nước róc rách chảy qua cầu Thành Kiều thật êm dịu.
Nguyên Ninh vén cửa sổ mà ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy trên cao một màu cam ảm đạm u buồn. Có con nhạn lẻ bóng bay về phía tây, hoà vào đàn chim đang dần dà khuất dạng. Lớp tường thành trước mắt vươn lên ngày càng cao, giống như muốn nuốt trọn cả khoảng trời mênh mông, rộng lớn. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Đã đến đâu rồi?"
Tố Liên liền đáp: "Phía trước là cửa Đại Hưng, chúng ta sắp vào Hoàng Thành rồi ạ!"
Kinh sư vốn là chốn bậc nhất cao sang, nhưng bên trong Hoàng Thành lại còn hoa lệ hơn thế. Chỉ thấy trên cao là mái ngói uyên ương, dưới chân là đường nét tinh diệu của gạch đá liên hoa quý giá. Đoàn kiệu dần bước qua từng viên gạch một, cho đến khi đám kiệu phu đến trước Cấm Thành thì cảnh sắc cũng chìm dần vào cảnh hoàng hôn tịch mịch.
Bên trong cửa Đan Phượng dẫn vào Cấm Thành có một đám cung nhân, bọn họ đang lễ phép đứng hầu một người. Vị Nữ quan trông thấy bà ta thì liền kính cẩn nói: "Xin kính chào Trinh Túc Phu nhân!"
Nguyên Ninh nghe đến bốn chữ "Trinh Túc Phu nhân", liền cảm thấy có chút thân quen. Nàng vén cửa kiệu nhìn ra, chỉ thấy một mệnh phụ phu nhân tuổi trạc tứ tuần đứng đó. Trông bà ta thần thái ôn hoà, đôi mắt trìu mến đang mỉm cười nhìn nàng. Nguyên Ninh từ từ bước xuống kiệu, sau đó cúi đầu hành lễ: "Xin kính chào Trinh Túc Phu nhân!"
Trinh Túc Phu nhân mỉm cười: "Dáng vẻ yêu kiều này so với đứa trẻ mà ta gặp nhiều năm về trước, đúng là đã thay đổi hoàn toàn!"
Nguyên Ninh có chút bất ngờ xen lẫn xấu hổ: "Trinh Túc Phu nhân đã từng gặp Nguyên Ninh nhiều năm về trước sao ạ?"
Trinh Túc Phu nhân cười thành tiếng: "Đúng vậy, mẹ của con vẫn khoẻ chứ? Đã lâu rồi ta không gặp bà ấy!"
Nguyên Ninh nghe đến đó thì cúi đầu: "Cảm ơn Phu nhân đã quan tâm, mẹ của con vẫn khoẻ."
Trinh Túc Phu nhân vẫn giữ nụ cười: "Ta là vợ của Chiêu Văn Vương, con trai của tiên đế Thánh Tông. Lúc tiên đế còn tại vị Thái thượng hoàng, vợ chồng ta thi thoảng lại đến thỉnh an người. Có lần trên đường đi đến hành cung Thiên Trường, chúng ta chẳng may gặp bão giông, phải nghỉ lại tại phủ Hưng Nhượng. Trên dưới phủ Hưng Nhượng đối đãi với chúng ta vô cùng tận tâm. Ta vì thế mà xem mẹ của con là tri kỉ!"
Trinh Túc Phu nhân nói đến đó thì ánh mắt có tia vui vẻ: "Lúc đó con vẫn là đứa trẻ nằm trong bụng mẹ. Nhân dịp Đại Việt vừa đánh đuổi giặc ngoại xâm, ta đã cùng mẹ con nghĩ ra cái tên "Nguyên Ninh", có nghĩa là khởi đầu của sự bình yên, mong cả đời của con sẽ an nhiên, tốt đẹp!"
Nguyên Ninh có chút xúc động: "Được Phu nhân chúc phúc khi còn nhỏ như thế, bản thân con cảm kích vô cùng!"
Trinh Túc Phu nhân mỉm cười, hồi sau lại lặng lẽ thở dài: "Chỉ là khoảng mười năm trở lại đây, ta chẳng may mắc phải chứng đau nửa đầu, vậy nên bản thân ít khi ra ngoài. Cũng lâu rồi ta không gặp lại mẹ của con. Lần cuối cùng ta đến phủ Hưng Nhượng, chính là lúc con được sáu tuổi."
Trinh Túc Phu nhân nói đến đó thì mỉm cười, ánh mắt lộ rõ nét hân hoan: "Thấm thoát mà đã mười năm, hôm nay với thân phận mệnh phụ phu nhân, ta được lệnh sắc phong cho con làm phi tử của Quan gia. Đáng lẽ ta sẽ ở cung Ngoạn Hoa chờ con, nhưng nghĩ lại mối giao tình của chúng ta ngày trước, ta đã đến tận đây để đích thân tiếp đón!"
Nguyên Ninh ấm áp trong dạ, liền mỉm cười đáp: "Nguyên Ninh được Trinh Túc Phu nhân nhọc công đến đón, quả thật là diễm phúc của mình!"
Trinh Túc Phu nhân mỉm cười: "Chúng ta hãy đến cung Ngoạn Hoa làm lễ sắc phong thôi!"
Nguyên Ninh mỉm cười "dạ" một tiếng. Trinh Túc Phu nhân liền nắm lấy bàn tay của Nguyên Ninh mà vỗ nhẹ: "Con có biết Quan gia đã phong cho con chức vị gì chưa?"
Nguyên Ninh chậm rãi lắc đầu: "Dạ chưa!"
Trinh Túc Phu nhân cười nhẹ nhàng: "Quan gia ban cho con chức vị "Phu nhân". Dẫu Phu nhân không phải là một vị trí cao lớn trong hậu cung, nhưng sau này nếu như con nhận được ân sủng của Quan gia, chắc chắn địa vị sẽ còn cao hơn nữa!"
Trinh Túc Phu nhân vẫn giữ nụ cười, nhưng cuối mắt có tia lạnh lẽo: "Hôm nay con đã được tiến cung, đây quả thật là một chuyện tốt! Gần đây có ít chuyện không hay xảy ra tại phủ Hưng Nhượng, nhưng mà không sao, chỉ cần con sống yên ổn trong cung, mọi sóng gió trong gia tộc con sẽ nhanh chóng biến mất!"
Nguyên Ninh có một thoáng suy tư, nhưng chỉ biết lặng lẽ gật đầu. Trinh Túc Phu nhân lúc này mới nhận ra bản thân quá vô ý, khi không lại nhắc đến chuyện không vui này, liền ngượng ngập gượng cười: "Tại cung Ngoạn Hoa, Quan gia ban cho con toà viện Nhã Cúc. Ta đã xem qua chỗ này, viện Nhã Cúc khá rộng rãi, chắc chắn con đến rồi sẽ thích!"
Trinh Túc Phu nhân cứ như thế trò chuyện thân mật với Nguyên Ninh. Nàng chỉ thấy bà ta rất gần gũi, so với dì của mình chẳng khác là bao.
Tường vàng dẫn đến nhiều lối trong hậu cung, xung quanh có rất nhiều cung điện hào nhoáng dành cho các phi tần. Cao quý nhất là cung Trường Xuân, nơi ở của Chính cung Hoàng hậu. Có điều vị trí Hoàng hậu hiện nay vẫn chưa được Quan gia định đoạt, vậy nên cung Trường Xuân tạm thời để trống.
Kế đó là cung Nghênh Xuân, cung điện của Nguyên phi đứng đầu chúng thiếp. So với các vị phi tần khác, địa vị của Nguyên phi chỉ kém sau Hoàng hậu. Ngoài ra còn có các cung Dương Xuân, Lâm Xuân, Hàm Xuân, Thưởng Xuân và Hội Xuân, đây là nơi ở của năm vị Thứ phi, bao gồm Thần phi, Quý phi, Thục phi, Hiền phi và Đức phi. Năm vị Thứ phi này ngang hàng với nhau, vốn dĩ không phân cao thấp.
Tiếp đến là cung Ngoạn Hoa - một cung điện rộng lớn bao gồm các toà viện nhỏ, nơi mà các vị Phu nhân, Ngự nữ cư ngụ. "Ngoạn Hoa" có nghĩa là ngắm nhìn và thưởng thức vườn hoa, vậy nên những toà viện trong cung Ngoạn Hoa cũng được đặt theo các loài hoa đẹp.
Lúc mới bước vào cung Ngoạn Hoa, bên trái bên phải đã hiện ra hai viện Thanh Mai và Thuý Trúc. Xuân qua hạ tới, chỉ thấy viện Thuý Trúc cành lá đung đưa, đúng là đang độ khoe sắc. Trái lại viện Thanh Mai lúc này hoa rơi lả tả, những nhành mai bên ngoài đã rụng đi gần hết. Trên đó chỉ còn vài cánh mai thi thoảng đung đưa, còn dưới đất có rất nhiều cánh hoa nằm héo úa. Có cơn gió đầu hạ thoảng qua, cuốn những cánh hoa dưới đất khẽ bay nhẹ lên, dường như đang muốn níu kéo một chút xuân tàn.
Chỉ thấy cánh cổng viện Thanh Mai khép hờ. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy ở đó có một người đang mặc áo trắng. Giữa lúc Nguyên Ninh sắp nhìn được mặt nàng ta, thì Trinh Túc Phu nhân đã nắm tay nàng tiếp tục bước tiếp: "Đi thôi, viện Nhã Cúc của con ở ngay đằng trước!"
Nguyên Ninh bất đắc dĩ phải nối gót theo sau, nàng ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy những cánh mai cuối cùng lặng lẽ rơi rụng.

Book Comment (718)

  • avatar
    Tú Lan

    hay

    1d

      0
  • avatar
    Trúc Thanh

    hay lắm

    3d

      1
  • avatar
    Hà My

    Hay lắm

    5d

      1
  • View All

Related Chapters

Latest Chapters