logo text
Add to Library
logo
logo-text

Download this book within the app

Chương 6: Trùng Hợp

Ngày hôm nay có vẻ đến sớm hơn đối với Thiên Tôn, anh đã ở bệnh viện cho tới khi trời sáng rồi lại quay về biệt thự Đới Thanh để chuẩn bị cho một sự khởi đầu bận rộn.
Khi trở về biệt thự, Thần Phù đã thức giấc, ngồi trong bếp nhâm nhi một ly cà phê hòa tan. Không có chút nào là khó chịu hay tức giận với anh, thấy anh đến gần còn vu vơ hỏi một câu.
“Nhà anh có việc sao?”
Xuyên Thiên Tôn khẽ thở dài rồi ngồi xuống đối diện với cô: “Em gái tôi gặp phải chút chuyện không may, nhưng những lời tối qua cô nói là thật chứ?”
Cô nhún vai, điều cô cần làm bây giờ là khôi phục lại cuộc sống mà cô mong ước. Có lẽ càng đông người ở xung quanh cô thì sinh hoạt hàng ngày cũng sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Uống xong ly cà phê, cô bước tới cửa sổ sát đất ngắm nhìn bầu trời rộng lớn phía trước. Đã là ngày thứ hai cô về nơi đây, còn nhiều thứ lạ lẫm quá, nhiều nhất chính là cảm giác trống rỗng.
Hôm nay trời tối, mây nhiều hơn hôm qua. Bầu trời của cô ngày hôm nay phải tự cô gánh đỡ rồi.
...
Tiết học đầu tiên là tiết của thầy chủ nhiệm, mọi người ai nấy đều tỏ ra khá hào hứng. Xem ra thầy này rất được lòng học sinh lớp này rồi.
Lớp học chỉ có hơn hai mươi người, người nào cũng có xuất thân đáng nể. Cô đưa mắt nhìn một lượt thì thấy được ở lớp học này không có mấy người chơi thân với nhau, hầu hết toàn là kiểu thân ai nấy lo. Cái loại không khí nhạt nhẽo này không phải thứ mà cô đang tìm kiếm.
Cánh cửa mở ra thu hút sự chú ý của cả lớp, tất cả học sinh đều nghiêm túc trở lại. Một hình bóng quen thuộc đập ngay vào mắt khiến cô bất ngờ. Trong khi cả lớp đã đứng lên chào thì cô vẫn ngồi tại vị trí mà nhìn anh không chớp mắt. Nhận thấy sự khác lạ cô mới vội vàng đứng dậy. Và đương nhiên cả lớp cũng đang nhìn cô chằm chằm, mới ngày đầu nhập học đã để lại một ấn tượng không tốt như vậy rồi.
Nhưng Thần Phù cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, khi ngồi xuống rồi vẫn chỉ nhìn vào anh. Không ngờ Thiên Tôn lại là giáo viên, mà lại còn là giáo viên chủ nhiệm của cô.
Thầy chủ nhiệm cầm một chiếc thước gỗ được trạm khắc tỉ mỉ, nhìn thoáng một cái cũng biết là khó tính rồi. Được học sinh ưu ái thế này chẳng qua là nhờ vào cái ngoại hình kia của anh thôi. Anh bắt đầu điểm danh, ai nấy khi được gọi đến tên đều cười tươi như hoa.
“Thần Phù.” Anh đọc tới tên này lại khẽ cười một cái.
“Có”
Cô chậm rãi đưa tay lên nhưng lại lạnh nhạt như không quen biết gì anh cả, điều này cũng không nằm ngoài dự liệu của anh, chỉ là thấy vẻ mặt xa cách này của cô thì anh lại càng hiểu rõ được vị trí của bản thân đang ở đâu.
Cái dáng vẻ mệt mỏi ấy của cô bị một nữ sinh ngồi ở dãy bên cạnh để ý, cô ta quay người thì thầm với người phía sau.
“Di Hinh, chị có thấy con bé kia đáng ghét không?”
Người ở dưới này cũng có phần đồng tình, không biết được gia đình tầm cỡ như thế nào, thành tích học tập ra sao nhưng kiểu thái độ kia đúng là khiến người ta ghét từ cái nhìn đầu tiên.
“Để xem mấy ngày nữa thái độ của nó có thay đổi không, nếu không thì chúng ta cũng nên ra hỏi thăm một chút...”
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Thần Phù rất thu hút người khác. Cô không xinh đẹp yêu kiều như một nàng công chúa mà ngược lại là một khuôn mặt nhỏ nhưng đường nét lại vô cùng sắc bén cộng thêm khí chất cao ngạo kia nữa. Ma mị giống như một sứ giả đến từ địa ngục vậy.
“Em có biết cô ta đến từ đâu không” Kiều Di Hinh thật sự rất tò mò về con người này, mang một vể đẹp trai gái đều trầm trồ như vậy thì có thể đến từ đâu chứ?
“Hình như là người nội thành giống chúng ta, nhưng thật sự không đoán ra được đằng sau cái vẻ ngạo mạn kia là gia thế như nào nhỉ?”
Đới Thanh Thần Phù không quan tâm có bao nhiêu ánh mắt hướng về mình, cô vẫn chìm đắm vào thế giới riêng, chăm chú nghe anh giảng bài ở trên. Nếu ví sắc đẹp của Thiên Tôn là hoa mười giờ thì đúng là cả ngày hai mươi tư giờ đều là lúc mười giờ.
Đám học sinh nữ đua nhau bám theo Xuyên Thiên Tôn về văn phòng sau tiết học, trong đó có cả Kiều Di Hinh.
“Thầy Tôn, thầy uống nước đi.” Kiều Di Hinh ngại ngùng cười rồi đưa chai nước ra phía trước.
Xuyên Thiên Tôn cũng dừng bước lại, nhận lấy chai nước từ tay Kiều Di Hinh rồi mỉm cười: “Lần sau không cần mua nước cho thầy đâu, ở văn phòng giáo viên có rất nhiều.”
Kiều Di Hinh vẫn còn ngỡ ngàng thì anh đã đi được một đoạn. Vậy là có ý gì?
“Di Hinh, thầy ý cười với chị kìa!” Con bạn huých tay Di Hinh một cái rồi cười sung sướng, được nhìn thấy vẻ đẹp cực phẩm ở cự ly gần như thế này đúng là có lực sát thương rất lớn.

Book Comment (700)

  • avatar
    Vt Thúy

    rất hayy tôi rất thích

    1d

      0
  • avatar
    Hoàng Thịnh

    êgbgg

    3d

      0
  • avatar
    VnhLi

    Hay quá

    3d

      0
  • View All

Related Chapters

Latest Chapters