logo text
Add to Library
logo
logo-text

Download this book within the app

5. Tình cờ cứu hoàng tử

Tiếng kêu thét thảm thiết của Zane làm Clara giật mình. Cô hoảng sợ suýt chút nữa phát ra tiếng, người cô run lẩy bẩy, cô nhanh chóng đưa tay bịt chặt miệng mình trước khi tiếng nấc phát ra để lộ sự hiện diện của cô.
Bọn chúng thấy hắn kêu la thảm thiết, hả hê đắc thắng, cười nhạo báng một hồi mới chịu bỏ đi. Đám người dường như tan vào trong đêm tối như một bóng ma.
Lúc chúng quay mặt về phía cô, đã vô tình tháo mặt nạ xuống, để lộ rõ khuôn mặt của mình. Không ngờ cái khuôn mặt tên cầm đầu hiện rõ trong đôi mắt đang mở rộng của Clara. Chết điếng người, nuốt nước bọt, Clara cố không để bị phát hiện ra. Tim cô đập loạn xạ vì lo lắng xen lẫn sự sợ hãi. Clara chỉ biết nín thở chờ đợi cho đến khi bọn người đó khuất xa.
Khi bọn người đó xa khuất tầm mắt của cô, Clara ngồi bệt xuống bây giờ cô mới dám thở. Những gì vừa nhìn thấy làm cô hoang mang. Đầu óc trở nên trống rỗng để cho cơ thể hành động tự do, thở dốc. Tay chân cô mềm ra, mồ hôi đầm đìa. Cô cứ ngồi trơ ra như thế, cho đến khi tiếng hét của Zane kéo cô về với hiện tại.
Clara giật mình vì tiếng hét, đưa mắt nhìn về phía đó nơi Zane nằm dưới đất tay ôm mắt mình. Lấy lại sự bình tĩnh cô nhấc chân đến đó. Clara rón rén lại gần thân thể nằm trên đất. Miệng cô há hốc vì sợ hãi và cô phải dùng đến những ngón tay run rẩy để bịt lấy nó.
Mặt hắn đầy máu. Nó nhỏ từ mái tóc đen và thấm ướt vạt áo trước của anh ta. Một cảm giác sợ hãi bao trùm khi cô lo lắng liệu việc cứu giúp anh ta có phải là đã quá chậm chễ. Clara đặt chiếc giày xuống bên cạnh. Cô đang lạnh cả người, và run rẩy. Trong mười tám năm cuộc đời, chưa có gì tương tự điều này xảy ra với cô. Cô nhìn thân thể trước mặt mình. Cô nhận thấy mình đang đợi điều gì khác xảy ra. Ai đó sớm đi ngang qua hiện trường này.
"Anh có sao không?" Clara đến gần đưa tay chạm vào vai hắn.
Cô nhìn kỹ nạn nhân của vụ đánh hội đồng với sự tò mò pha lẫn với thương hại. Thật khó để nhìn được mặt anh ta dưới lớp máu, nhưng anh ta có vẻ là một chàng trai còn trẻ. Quần áo của anh ta trông sang trọng, Đột nhiên cô thấy ngực anh ta chuyển động. Cô chớp mắt với vẻ ngạc nhiên.
"Này anh?" Cô hỏi, nghiêng lại gần anh ta.
Zane giật mình khi một bàn tay chạm vào mình, giọng nói ngọt ngào pha lẫn sự nhẹ nhàng từ cô. Hắn đưa tay mình quơ lung tung trong không khí như tìm kiếm gì đó. Thấy thế Clara bất chợt đưa tay nắm lấy tay hắn.
"Cô là ai?" Zane dồn hỏi trong giọng điệu dồn dập xen lẫn hơi thở gấp gáp. Cơn đau đang kéo đến hành hạ khiến mắt hắn nhức nhối, đau rát.
Hắn thình lình nhỏm lên, và cô thốt ra một tiếng kêu hoảng sợ. Một bàn tay lớn túm chặt lấy vạt áo cô đến mức cô không kéo ra được. Một bàn tay khác đưa lên mặt cô. Lòng bàn tay hắn đặt trên má cô, những ngón tay run rẩy của hắn bôi máu lên mặt của cô. Sau một nỗ lực mạnh mẽ không thành để thoát ra, Clara từ bỏ và ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Những người tấn công anh bỏ đi rồi." Cô liều lĩnh cố gỡ những ngón tay của anh ta khỏi vạt váy của mình. Cái nắm của anh ta cứng như sắt: "Làm ơn bỏ tay ra."
Một lúc lâu sau anh ta mới đáp lời. Chầm chậm tay anh ta rời khỏi mặt cô và lướt dọc tay cô cho đến khi anh ta nắm được cổ tay cô.
"Giúp tôi đứng dậy." Hắn cộc cằn nói, làm cô ngạc nhiên với ngữ điệu giọng nói của hắn.
Clara nhìn hắn, có thể thấy trên người hắn có nhiều vết thương. Trên đầu hắn chỗ vết thương máu đang rỉ ra từng dòng và đôi mắt hắn đang nhắm nghiền lại không tài nào mở ra được. Không cầm lòng được, Clara đề nghị.
"Hãy để tôi giúp anh."
Những ngón tay của hắn lỏng dần, và cô rút chiếc khăn tay ra. Một miếng vải lanh vuông sạch sẽ và mềm mại. Cô chấm nhè nhẹ lên mặt anh ta và ấn cái khăn tay đã được gấp lại vào vết thương. Cô hy vọng hắn sẽ không bị hỏng mất đôi mắt. Một tiếng rít đau đớn thoát ra từ môi hắn, máu nhỏ cả vào cô. Nhăn nhó, Clara nắm lấy tay anh ta và áp nó lên mặt.
"Có lẽ anh có thể giữ cái này ở đây? Tốt. Bây giờ, Tôi đưa anh đến bệnh viện."
Đó là quyết định của cô. Không đợi hắn có đồng ý hay không Clara dùng sức đỡ con người to xác này đứng lên, đưa tay hắn quàng qua vai mình. Cô vòng tay đỡ quanh eo anh ta dưới chiếc áo khoác, bỗng cô đỏ mặt vì bối rối. Cô chưa bao giờ ôm một người đàn ông nào khác. Vật lộn để đứng vững trên chân mình, cô loạng choạng khi người đàn ông vịn vào cô để nâng mình lên. Cô không nghĩ hắn lại cao như vậy. Hắn tỳ tay vào đôi vai nhỏ của cô trong khi tay còn lại ấn chặt chiếc khăn tay trên mặt. Hắn thốt lên những tiếng rên rỉ nho nhỏ. Thân hình bé nhỏ của cô nhấc từng bước nặng nề, chậm chạp về phía cánh cổng trường đại học.
oOo
"Đúng là định mệnh, chúng ta tìm đúng người rồi." Martha thốt lên trước những gì mình vừa nhìn thấy. Cô nàng nghĩ đó là sự sắp đặt của tạo hóa. Người khiêu vụ cùng Clara lại là người Clarara tay cứu giúp.
"Chưa có gì là chắc chắn đâu." Bertha phản bác lại bằng suy nghĩ của mình, một lần nữa ý kiến của cả hai không thống nhất.
Martha nhìn sang Bertha, không vừa lòng, hai tay chống hông bĩu môi nói: "Vậy chúng ta cá xem. Người đó có phải người Clara đang tìm." Martha đề nghị.
Bertha nhìn lại Martha - người chắc chắn với suy nghĩ của mình, thái độ đầy tự tin đáp trả: "Được thôi, xem cuối cùng ai đúng."
Bertha không đắn đo suy nghĩ, chấp nhận ngay lời đề nghị.
Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng tràn đầy sự tự tin với phán đoán của mình.
Được một lúc. Hai người đã rời mắt khỏi nhau. Bỗng Bertha xoay người rời đi, không quên gọi Martha đi cùng.
"Đi thôi."
Bertha gọi cô gái tóc nâu, thấy Martha vẫn đứng yên như tượng Bertha phải quay đầu nhìn lại hối thúc: "Sao còn đứng đó?"
Martha đang suy nghĩ điều gì, chợt giật mình khi được hỏi, cô quay nhìn hỏi ngu ngơ: "Đi đâu chứ?"
"Không phải cô muốn biết đáp án, người vừa rồi có phải định mệnh của Clara?"
"Làm thế nào để biết?" Martha vẫn chưa hiểu.
"Muốn biết thì đi theo tôi." Mất kiên nhẫn Bertha lên giọng như ra lệnh.
"Đi đâu cơ?"
Bertha lắc đầu ngao ngán sự ngờ nghệch đột xuất của Martha.
"Bệnh viện chứ đâu nữa." Bertha đáp gọn, rồi một cái phẩy tay cô biến mất. Martha phút chậm chạp cũng làm tương tự. Mấy chốc hai cô gái đứng trên mái nhà không thấy đâu nữa.
oOo
Tại bệnh viện.
Zane đã được đưa vào phòng cấp cứu. Clara vẫn ngồi trên chiếc ghế đợi, không ai bảo cô phải làm thế. Nhưng Clara vẫn muốn làm vậy, bởi bản chất của cô vốn từ khi sinh ra đã như thế. Luôn lương thiện và tốt bụng. Đang ngồi thơ thẫn, bất giác cô đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ, nằm trên bức tường. Clara mới giật mình khi chiếc đồng hồ đã điểm 11h đêm. Đáng ra cô phải về nhà rồi, một chút lúng túng cô đứng lên nhấc chân bước về phía cánh cửa lớn, lối ra vào bệnh viện. Nhưng vừa nhấc chân được vài bước, cô buộc phải dừng lại khi cô y tá cất tiếng nói gọi cô.
"Này cô gái." Clara quay lại khẽ gật đầu nhìn người trong trang phục y tá.Theo quan sát của Clara người phụ nữ trẻ đó vừa bước ra từ phòng cấp cứu nơi Zane đang ở trong đó.
"Cô là người nhà của bệnh nhân?" Y tá nói đến Zane.
Clara ấp úng chưa kịp trả lời cô y tá thân thiện đó lại lên tiếng: "Cô thuộc nhóm máu gì?"
Nhìn sắc mặt của Clara người y tá nói tiếp: "Cậu ta mất nhiều máu, cần máu để bổ sung, rất tiếc bệnh viện đã hết máu dự phòng." Giọng cô y tá nhẹ nhàng nhưng cũng đầy khẩn trương.
"O." Clara lắp bắp trả lời.
"O thật sao! Tốt quá rồi, mau lên theo tôi."
Chả thèm để Clara chuẩn bị tinh thần. Y tá khẩn trương bước tới, kéo cô vào phòng lấy máu. Cô ngơ ngác nhưng sau cùng cũng tình nguyện hiến máu cứu người.
oOo
Clara đang ở trong phòng hồi sức của bệnh viện. Cô vừa mới lấy máu của mình để cứu Zane. Mặc dù không biết đó là ai, nhưng cô vẫn làm vì để cứu người, điều cô luôn được dạy dỗ từ mẹ cô.
Yêu thương giúp người ta hạnh phúc.
Khi cảm thấy khá hơn cô rời khỏi giường. Đến lúc cô cần phải về, nghĩ thế Clara bước chân mình hướng về nhà. Có phải là ý trời đang trêu đùa? Một lần nữa cô y tá gọi cô. Clara quay lại, nhìn nụ cười thân thiện từ cô y tá dành cho mình.
"Cậu ta đã qua cơn nguy hiểm, cô có thể vào thăm. Tiện thể cô xuống phòng thu ngân đóng viện phí nhé."
Không biết đây là may mắn hay xui xẻo, chỉ biết Clara với khuôn mặt yểu xìu đi đóng tiền viện phí, cho người mà cô thậm chí còn không biết tên. Số tiền lương tháng này coi như đi luôn, khi Clara hoảng hốt nhìn số tiền cần thanh toán ghi trên hóa đơn.
Xong xuôi, Clara ngậm ngùi bước ra về, không thèm lên xem cái tên khiến cô ra nông nổi này như thế nào. Clara vừa đi vừa thầm rũa cái tật nói lắp khi nói chuyện với người lạ. Cô tự trách nên nói rõ ràng cho cô y tá đó biết, mình không phải người nhà của Zane. Nhưng mọi chuyện đã lỡ, tự trách mình có được gì? Trong đêm, có một cô gái lầm lũi bước đi bộ từ bệnh viện về nhà, lí do số dư còn lại không đủ trả tiền taxi.
Clara hoảng hốt khi cánh cổng đã bị khóa lại. Mẹ con mụ Xenia muốn đêm nay cô phải ngủ ngoài đường, nên đã âm mưu đóng cửa không cho cô vào nhà.
Một ngày xúi quẩy với cô. Ngồi co ro, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình. Gió đến cuốn theo cơn lạnh làm cô run rẩy. Ngước mắt lên nhìn bầu trời, cô thầm trách tại sao bố mẹ cô bỏ cô ra đi? Nước mắt khẽ lăn dài trên khuôn mặt thanh tú hoàn hảo, nếu như cái bớt đó biến mất. Đưa tay gạt nước mắt, cô xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh. Nhìn bộ dạng cô lúc này, giống cô bé bán diêm, câu chuyện cổ tích buồn làm Clara rơi nước mắt mỗi khi đọc nó.
Một lúc sau, giới hạn của một con người đã đến. Clara quyết định thay đổi cái gọi là số phận buộc người ta phải chấp nhận. Cô không thể cam chịu mãi được. Nghĩ thế Clara thở dài bắt đầu ý định mà cô nghĩ trong đầu. Từng bước chậm rãi, bàn tay nhỏ nhắn chai xầy của cô bám chặt vào chiếc cổng, nhanh nhẹn và khéo léo cô đã leo vào được trong nhà. Phủi hai tay vào nhau cô trèo vào phòng bằng chiếc ống thông nước bên ngoài. Mở cửa sổ phòng, cuối cùng cô đã ở trong phòng của mình. Đồng hồ điểm 12 giờ đêm cũng là lúc cô chìm vào giấc ngủ với hi vọng ngày mai bình minh sẽ mang hạnh phúc đến với cô. Một nụ cười nhẹ nở trên môi. Clara đang mơ, một giấc mơ đẹp.

Book Comment (266)

  • avatar
    VănĐại

    quá hay

    3d

      0
  • avatar
    Su Pig

    truyện rất hay

    3d

      0
  • avatar
    ThúyVy

    tốt

    4d

      0
  • View All

Related Chapters

Latest Chapters