logo text
Tambahkan
logo
logo-text

Unduh buku ini di dalam aplikasi

2. Xuất giá nhập cung

Bên ngoài hoa mai rụng trắng sân. Nắng dần lên, chiếu rọi những giọt nước đêm qua hãy còn vương lại trên những cánh hoa, khiến cho nó dù tơi tả nhưng vẫn có chút lung linh.
Nguyên Ninh đưa mắt nhìn mình trong gương, bất giác cũng nhận thấy bản thân xinh đẹp. Bảo Huệ Phu nhân quay đầu nhìn ra hoa viên, sau đó nhẹ giọng nói: "Lúc này người trong cung có lẽ cũng đã có mặt tại vương phủ chúng ta."
Nguyên Ninh cùng mẹ cất bước đến đại sảnh, chỉ thấy Hưng Nhượng Vương đang ngồi tại đó. Cha nàng là người trải qua biết bao nhiêu sương gió. Sau những chuyện ồn ào gần đây, ông vẫn giữ được thần thái anh dũng như ngày nào.
Nguyên Ninh nhắm mắt lại như muốn quên đi những chuyện đã qua. Kể từ ngày hôm nay, chỉ cần nàng yên ổn sống ở trong cung, cha của nàng chắc chắn sẽ giữ được phong thái điềm nhiên này.
Nguyên Ninh nghĩ đến đó mà có chút an ủi. Ở bên cạnh cha nàng còn có Nguyên Đào. Thằng bé trông thấy Nguyên Ninh bước đến đại sảnh, liền tít mắt vui vẻ chạy lại bên cạnh: "Chị của em hôm nay thật xinh đẹp!"
Nguyên Ninh xoa đầu em trai, nhẹ nhàng hôn lên trán của nó một cái thật lâu, để bản thân nhớ lấy mùi hương thân yêu này. Nguyên Đào vô tư cười khúc khích, ngón tay trỏ ra ngoài tinh nghịch nói: "Chị ơi nhìn kìa!"
Nguyên Ninh đưa mắt nhìn theo, ngoài sân hiện giờ có rất nhiều cung nữ và nội thị. Trên tay họ là tráp thiếp và lễ vật từ trong cung, chẳng biết đã trải qua bao nhiêu dặm đường xa xôi mới đến được đây.
Bảo Huệ Phu nhân lặng lẽ tiến lại gần chiếc ghế bên cạnh chồng mình. Nguyên Ninh nhìn thấy thế thì luyến tiếc xoa má Nguyên Đào, sau đó đẩy nhẹ vai nó về phía cha mẹ.
Sau đó nàng bùi ngùi quỳ xuống trước mặt hai người mà xúc động nói: "Con gái chưa thể đền đáp công ơn sinh thành của cha mẹ mà đã phải xuất giá vào cung. Cung cấm rộng lớn, từ nay không biết khi nào mới có thể gặp lại cha mẹ, con gái chỉ biết cầu mong cho cha mẹ luôn mạnh khoẻ trường thọ!"
Nguyên Ninh nói xong câu đó thì liền dập đầu bái lạy hai người. Bảo Huệ Phu nhân nghe con gái nói những lời đau lòng như thế, bất giác bên mắt cũng trào ra hai dòng lệ. Hưng Nhượng Vương dang tay ý gọi Nguyên Đào bước vào lòng mình, nhắm nghiền mắt mà ấm áp nói: "Trong nhà cũng không phải không còn ai. Vài năm nữa khi Nguyên Đào khôn lớn, nó sẽ thay con chăm sóc chúng ta. Con không cần phải bận tâm gì nữa, chỉ cần lo cho bản thân là được!"
Hưng Nhượng Vương nói xong câu đó, liền hít một hơi thật sâu rồi mở mắt nói: "Được rồi! Hôm nay là ngày vui của con, chúng ta cũng không nên buồn bã như thế! Hãy mau đứng dậy kẻo đầu gối bị đau!"
Bảo Huệ Phu nhân đỡ Nguyên Ninh đứng lên, bà mỉm cười lấy ra một hộp trang sức, ánh mắt tràn đầy hy vọng: "Đây là của hồi môn cha mẹ để lại cho con. Bên trong ngoài một ít trang sức thì còn có chuỗi hạt bình an, ngày thường con phải nhớ mang theo bên người..."
Nguyên Ninh nhận lấy hộp trang sức mà ôm vào lòng, sau đó nàng lấy chuỗi hạt bên trong đeo vào tay, khóe mắt hãy còn rưng rưng dòng lệ: "Con cảm ơn mẹ! Chỉ là đám trang sức này trong cung không thiếu, mẹ vẫn nên giữ chúng trong vương phủ để phòng khi có dịp dùng tới. Con gái nhận được chiếc vòng tay bình an này đã vui lắm rồi!"
Bảo Huệ Phu nhân nghe xong câu đó, chỉ kịp xúc động khen một tiếng "Con ngoan!"
Sau đó mọi người lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng vốn có nhiều lời muốn nói, nhưng chẳng hiểu tại sao khóe miệng lúc này không thể phát ra một lời nào. Bọn họ chỉ âu yếm nhìn nhau mỉm cười, những giây phút ít ỏi còn lại dường như cũng theo đó mà trôi qua thật nhanh.
Lát sau mới thấy Tố Liên từ ngoài sân bước vào: "Dạ thưa Vương gia, vị Nữ quan trong cung vừa nhờ nô tỳ thỉnh Vương gia ra ngoài nhận lễ."
Hưng Nhượng Vương lặng lẽ gật đầu rồi thả Nguyên Đào ra. Ở bên ngoài có rất nhiều cung nữ và nội thị đứng đó tay bưng tráp thiếp, trên đó có lụa là gấm vóc, có vàng bạc ngọc ngà, có cả trầu cau vôi rượu. Đằng sau họ là mấy chục quân lính theo hầu, phân nửa dắt trâu bò, phân nửa dắt gà lợn, khung cảnh có phần náo nhiệt.
Bảo Huệ Phu nhân chỉ thấy con gái sắp rời xa mình, có còn tâm trạng đâu mà chú ý đến số lễ vật. Bà chỉ biết cầm tay Tố Liên thiết tha nói: "Tố Liên, từ giờ bên cạnh Nguyên Ninh chỉ có con là thân cận. Con phải thay ta chăm sóc cho Nguyên Ninh. Ngoài ra cung cấm uy nghiêm, chính con cũng phải thật cẩn thận!"
Tố Liên có chút xúc động nói: "Nô tỳ đã biết rồi ạ!"
Chợt nghe vị Nữ quan bên ngoài cười sang sảng: "Lễ vật đã được phủ Hưng Nhượng nhận đủ! Xin mời Trần chủ nhân mau ngồi vào kiệu!"
Nguyên Ninh luyến tiếc không rời, miệng mấp máy một tiếng "mẹ". Bảo Huệ Phu nhân thấy thế cũng không đành lòng, chỉ biết mím môi nói: "Đi đi con!"
Tố Liên bung dù dắt tay Nguyên Ninh bước vào kiệu. Nguyên Ninh cũng từ từ bước đi, cố giấu dòng lệ mà ngoáy đầu nhìn lại gia đình. Chỉ thấy Nguyên Đào khóc thút thít trong vòng tay của cha, môi vẫn đang mếu máo hai tiếng "Chị ơi!"
Nguyên Ninh kìm lòng không được, liền nói vọng về phía gia đình: "Cha mẹ bảo trọng! Xin hai người đừng lo cho con!"
Vị Nữ quan ở đó cũng không muốn lỡ hành trình, liền cúi đầu thi lễ bái lạy Hưng Nhượng Vương, sau đó quay người dùng hết sức lực hô vang một tiếng: "Khởi kiệu!"
Kiệu hoa rời đi, bên ngoài phủ Hưng Nhượng là dòng người buông lời tán dương. Không ai biết trong kiệu có nữ nhân đang âm thầm gạt đi dòng lệ. Phía trước nàng là Hoàng Thành rộng lớn thâm sâu. Kể từ thời điểm này cho đến hết quãng đời còn lại, nàng chỉ biết dựa vào một nam nhân xa lạ kia, một nam nhân đã ruồng bỏ chị ruột của nàng.

Komentar Buku (718)

  • avatar
    Tú Lan

    hay

    1d

      0
  • avatar
    Trúc Thanh

    hay lắm

    2d

      1
  • avatar
    Hà My

    Hay lắm

    4d

      1
  • Lihat Semua

Bab-bab Terkait

Bab Terbaru